Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

1/11/2011

Bây giờ là 1 giờ 25 phút ngày 1 tháng 11 năm 2011, 2 con đã ngủ rồi mẹ tranh thủ viết blog...
Thời gian qua được nghỉ phép ở nhà cùng 2 con thật là vui, mẹ rất tự hào về 2 con và tự hào về bản thân khi đã sanh được 2 con, 1 trai, 1 gái...
Lẽ ra hôm nay mẹ phải đi làm lại rồi, nhưng ba con thấy Thái Vinh thì không chịu bú bình, Kiến Ninh thì chưa đi học, mẹ thì chưa sẵn sàng quay lại công ty nên ba con gia hạn cho mẹ 1,5 tháng nữa mới phải đi làm. Ba con hỏi mẹ có muốn đi làm lại không hay ở nhà chăm 2con, mẹ thì đương nhiên muốn ở nhà với 2 con nhưng lại không muốn bỏ phí kiến thức của mình, lại không muốn bị người khác xem thường thế nên mẹ cũng quyết định đi làm lại. Nhưng mẹ cũng mong thời gian này sẽ trôi thật chậm để mẹ có nhiều thời gian với 2 đứa hơn.

Kiến Ninh: Con càng lớn càng mũm mĩm, cái tướng lạch bạch tròn vo của 1 bé gái 22 tháng cân nặng 16,1 kgs và cao 87 cm làm xao xuyến trái tim mẹ và làm phiền lòng trái tim ba. Ba con sợ con bị béo phì thì rất khó khăn để bắt con ăn theo chế độ kiêng cữ, và ba con càng sợ con lớn lên sẽ không có thân hình mảnh mai như mẹ hồi xưa. :)

Thái Vinh: Kỳ này con hóng hớt nhiều rồi, cô hàng xóm nói con hay cười hèn gì ba mẹ ăn nên làm ra :), cám ơn nụ cười của con  nhé :), hôm nay mẹ cân con, con tăng được 300gr rồi mẹ mừng ghê khoe tùm lum, nhìn con đỡ ốm rồi đó, má đã phính ra rồi, cố lên con nhé! Con hay le lưỡi cười với mẹ lắm, vậy mà mỗi lần nhìn thấy chị Kiến Ninh là con lại khóc thét lên, có lẽ con bị ám ảnh với mấy cát tát của chị Ninh rồi, mà kỳ này chị Kiến Ninh đã trả giá bằng cách cứ nằm sát con, hôn tay, hôn chân con, rồi nhắm nghiền mắt lại chịu trận khi cho con nắm tóc. Mỗi lần con nắm tóc chị Ninh nhìn chị Ninh tội nghiệp lắm, tội nghiệp như những lần con bị chị Ninh tát vào mặt vậy đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét